Cả
một trời yêu
Chúng
ta rồi sẽ đều trở thành những kẻ
được gọi là “trưởng thành”, sẽ đều tưởng rằng sau này ra trường rồi
cũng sẽ được gặp lại nhau-ở đâu đó theo nhiều cách mà chúng ta tưởng tượng ra.
Cho
nên, chúng ta nói “hẹn gặp lại”.
Nhưng thực chất, hẹn gặp lại chỉ như một lời hứa
chúng ta trao cho nhau mà không biết trước rằng liệu có thể hay không?
Những
câu chuyện chúng ta kể cho nhau nghe, là một cuộn phim màu cũ trong chiếc
fujifilm được lưu giữ trong tiềm thức vốn có của mỗi người, và cả trong những tập
truyện chúng ta tự tạo ra .
Mỗi
chúng ta, ai cũng có cho mình một tập lưu bút góp nhặt trong nhiều năm trời.
Và với
vài người, nó là điều tuyệt vời nhất của tuổi 18...!
____________________________________________________
Khi
thời gian gọi tên, mọi thứ bỗng chốc chỉ còn là dĩ vãng... Đôi lúc cũng muốn
níu... nhưng lòng ai hững hờ vẹn một màu xa vắng, chông chênh…
…
Cả
trời ấy, mình nắm tay nhau nương qua sóng gió.... Để một ngày kỉ niệm hóa rêu
phong...
Bình
yên bỏ lại, nơi thời gian quẩn xiết... Đã bao giờ trở lại, nhặt tim mình, giữa
chốn thân quen?